Monday, July 28, 2014

Nhật ký cô giáo Thủy qua lời kể của một nam sinh.

Hôm nay cô Thủy giáo viên dạy Văn của tôi cho ra một bài văn tự luận về hình ảnh người thầy mình ấn tượng nhất. Bởi vậy, với nguồn cảm hứng dạt dào một khi được nhìn thấy cô trên bục giảng, là niềm hưng phấn của tôi lại trỗi dậy để tôi có những ngôn từ xúc tích nhất. Sau đây chỉ là những ý tưởng và nội dung nhỏ, được tôi lưu lại trên chiếc điện thoại chính hãng tầm trung của mình muốn chia sẻ cho mọi người được biết.

Ngày đầu tiên khi cô bước vào dạy Văn ở lớp, tôi đã có cảm giác khác lạ rồi. Cảm xúc của một cậu chàng trai cuối cấp với một cô giáo trẻ đẹp và hấp dẫn. Cô vừa gợi cho tôi điểm khác lạ nhưng lại có cảm giác thân quen mà tôi lục tìm trong kí ức không biết bất chợt từ đau tôi tình cờ bắt gặp. Sau một hỗi thẫn thờ, đờ đẫn suy nghĩ vè nét thân quen ấy, tôi mệt mỏi kết luận rằng, chắc là cô giống diễn viên Nhật nào đó mà mình đã từng xem.chọn

Chính vì vậy tôi từ ấy trở nên yêu thích học Văn, nhất là cảm nhận trong truyện Kiều khi đi phân tích nhân vật Sở Khanh. Cứ mỗi lần nhìn cô đề cập về nhân vật ấy, cảm giác tôi như chết lặng khi từng lời nói bỗng dưng đi sau vào tâm trí tôi. Nếu nói về Thúy Kiều thì tôi chỉ biết đến cảnh “sống làm vợ khắp người ta”, còn nói đến Sở Khanh là cảm xúc của tôi lại ùa về mà khó lòng diễn tả được. Hình tượng ấy vừa như quen thuộc trên các mục an ninh xã hội trên mạng, vừa thấy điểm tương đồng mà tôi đã gặp trong bao nhiêu người bạn.

Từ truyện Kiều cô dảng, tôi đã chìm đắm trong cách diễn tả ngôn từ, và người ta nói đúng, “ngôn ngữ là lớp vỏ vật chất của tư duy” khi đã nói lên cảm xúc của mình. Chính vì vậy, tôi không quên ghi lại từng tình huống trên bục giảng của cô bằng chiếc Irevo và kèm theo bức ảnh minh họa. Tôi không chọn cách ghi bằng sách vở mà phải dùng công nghệ cao, để có những bức ảnh minh họa sắc nét nhất và zoom đến mọi nơi tùy ý.

Mỗi ngày cô mặc bộ áo nào đều là điểm chú ý đặc biệt với tôi. Trong tưng bộ váy cô mặc tôi đều thấy nét dịu dàng, vẻ thanh cao cùng cảm giác “úp mở” mà tối về tôi luôn muốn xem lại những bức ảnh ấy. Với mọi góc nhìn, kiểu dáng của cô nhất là cô ôm cái thước kẻ to bằng cán chổi đứng dựa vào góc bàn với bộ áo dài truyền thống, là bức ảnh tôi lưu lại có giá trị nghệ thuật cao nhất. Chính vì vậy, tôi chấp nhận chịu hậu quả về cách cảm nhận văn học của riêng mình, mặc dù không ít lần tôi phải ngồi sổ đầu bài và được mời phụ huynh đến thăm hỏi vì chụp ảnh cô trong giờ học. Nhưng điều quan trọng nhất với tôi là mỗi ngày được nhìn thấy cô trên bục giảng với chiếc váy đủ ngắn và bộ áo sơ mi màu trắng trong đủ để háp dẫn học sinh nghe giảng một cách chú ý nhất….

Xem thêm bài viết "Bí mật gái ngoan"

To be continued..

Author by Hungpm

0 comments:

Post a Comment